Ở đây ai cũng tin Phật, có Phật hiện tại thì dĩ nhiên cũng có Phật quá khứ và Phật tương lai. Người bây giờ có lòng tin Phật thì chắc chắn kiếp xưa cũng đã từng gặp được chư Phật hay giáo pháp của các ngài. Chính vì chúng ta đã gặp Phật nhưng không chịu hành trì nên bao nhiêu đời Phật đã qua rồi mình vẫn còn ở đây với nhau. Các Đức Phật gần đây nhất cũng không giúp được gì cho mình, bây giờ là thời kỳ giáo pháp của Đức Phật Thích Ca mà ta cứ sống phóng dật thì không lẽ phải đợi đến Phật Di Lạc hay sao?
Cơ hội tốt nhất cho mỗi người không phải là quá khứ, cũng không phải tương lai mà là ngay giây phút hiện tại này. Ngay đến một vị bồ tát Chánh Đẳng Giác dầu lòng hướng đến quả vị tương lai cũng phải nổ lực hết mình trong từng giây phút hiện tại để vun bồi Ba-la-mật. Giúp đỡ người khác là việc nên làm, chẳng hạn như với gia đình hay xã hội, nhưng trách nhiệm lớn nhất của mỗi người vẫn là chính mình. Ông bác sĩ nào cũng phải tự biết giữ sức khỏe trước rồi mới có thể chăm sóc người khác. Chỉ biết lo bán xà-phòng cho người khác mà bản thân mình không chịu tắm rửa thì thân thể mình sẽ ra sao ?
Sunlun Sayadaw (1878-1952)
Trích sách: Kinh Nghiệm Tuệ Quán Qua Các Dòng Thiền Miến Điện Quyển 1, trang 340-341.
Dịch giả: Sư Giác Nguyên
Nguồn: Thanh Truc Diep