Nếu khi ta đang hưởng được sự giàu sang, phú quý, có quyền cao chức trọng, những điều tốt lành trong đời… thì ta có đức tin nơi nghiệp và quả của nghiệp của mình, cho nên ta không nên dễ duôi trong mọi thiện pháp, cố gắng tinh tấn tạo mọi thiện nghiệp để nâng đỡ cuộc đời ta càng thêm cao quý.
Nếu khi ta đang chịu những cảnh khổ, gặp những điều bất hạnh trong đời, thì ta cũng có đức tin nơi nghiệp và quả của nghiệp của mình, cho nên ta không than thân trách phận, không hề trách bất cứ một ai, ta không nên dễ duôi trong mọi thiện pháp, mà phải quyết tâm tránh xa mọi ác nghiệp, cố gắng tinh tấn tạo mọi thiện pháp để cứu giúp ta thoát khỏi cảnh khổ.
Nếu khi thiện nghiệp của ta có cơ hội cho quả tốt, quả an lạc, thì ta hoan hỷ thừa hưởng quả của thiện nghiệp ấy. Và nếu khi ác nghiệp của ta có cơ hội cho quả xấu, quả khổ, thì ta cũng nhẫn nại chịu đựng quả của ác nghiệp ấy với thiện tâm trong sáng, không hề than thân trách phận, cũng không trách bất cứ một ai.
Đó là do có chánh kiến về nghiệp của mình.
Các hàng Thanh Văn đệ tử của Đức Phật là bậc thiện trí có đức tin trong sạch nơi Đức Phật, Đức Pháp, Đức Tăng, tin nghiệp và quả của nghiệp của mình, tự làm chủ bên trong tâm của mình, không để bị chi phối bởi các đối tượng bên ngoài, có thiện tâm trong sáng chủ động điều khiển thân, khẩu, ý, thực hành theo thiện pháp. Như vậy, chúng ta sống được an nhiên tự tại trong cuộc đời này.
Trích từ sách: Nghiệp Và Qủa Của Ngiệp.
Ngài Hộ Pháp
Nguồn: Giác Tịnh